"Hi, it's me again
Plain, to see again
Please can I see you every day?
I'm a fool again
I fell in love with you again..."
Giai điệu bài hát Voices vang lên hai lần trong How I Met Your Mother. Một sôi nổi của Cheap Trick năm Ted hai mấy tuổi, đầy trẻ trung hào sảng, mở một bài nhạc trong quán bar khi đang say khướt và gọi điện cho cô gái mình yêu với tự tin ngập trời. Một tiêu tao của Jon Brion năm Ted đã qua ba mươi, đầy mỏi mệt trước quá nhiều bão giông cuộc đời, vẫn giữ tình yêu mênh mông vô thoát với chính cô gái ấy, người giờ đã thành đôi với bạn thân mình, rồi níu kéo những hạt bụi còn lại của mối tình không thành một cách trẻ con kiểu "hãy thuê một DJ thay vì ban nhạc trong đám cưới em vì mấy cha trong ban nhạc thật giống cái thằng đang ở bên cạnh em quá"...
Giấc mộng quá khứ đeo đuổi chúng ta theo nhiều cách khác nhau. Như ám ảnh về cái vực sâu thăm thẳm nơi bố ngã xuống của Simba trong Vua Sư Tử nặng nề đến mức cậu từ chối cả ngai vàng đi ngao du sơn thủy để không phải nhớ về nó. Như chiếc dây thòng lọng treo cổ người chị họ và cái xe chứa xác người yêu thương luôn đi theo Naoko của Rừng Nauy đến mức vết thương lòng không bao giờ lành sẹo cho đến ngày cô mất. Như Ted níu giữ mãi hình bóng Robin.
"Giống như một cảnh trong bộ phim cũ kĩ nào đó, khi chàng thủy thủ bắt gặp cô gái giữa sàn nhảy đông người, rồi anh quay sang người bạn thân của mình và nói: "Thấy cô gái đó không? Mình sẽ cưới nàng một ngày nào đó."" Ted gặp Robin lần đầu như vậy, giữa quán bar đông người. Một phân cảnh rất lãng mạn, và rất tuổi trẻ. Chẳng phải những chuyện tiếng sét ái tình chạm mắt yêu ngay chỉ xuất hiện trong những câu chuyện về thời tóc xanh của chúng ta hay sao? Ngày xưa tôi cứ nghĩ hoài vì sao Ted lại yêu cô gái đến từ Canada đến thế, dù cho quan điểm cuộc sống của hai người rất khác biệt và không đến mức hòa hợp 100%, ngay cả khi quen nhau cũng đã cãi vã rất nhiều. Ted là một người sống trong kí ức. 9 seasons chỉ để dành kể về tuổi trẻ của anh đã nói lên điều đó. Rất nhiều năm sau khi chia tay, lúc đối mặt với Robin, trong anh vẫn hiện lên chuyện cũ như quả oliu Robin từng ghét ăn hay cây kèn xanh năm nào. Khi có cơ hội tiến tới với cô gái mình yêu, Ted của tuổi gần bốn mươi đã không vội vã như Ted hai mấy năm nào, chỉ bởi anh luôn nghĩ mình còn thời gian. Nhưng cô gái ấy đi mất, cũng như thời nhiệt huyết thật sự đã vụt qua kẽ tay. Nên tình yêu anh dành cho Robin, cũng có phần nào là nỗi nuối tiếc anh dành cho những ngày xưa ấy của mình.
Robin là giấc mơ tuổi trẻ. Cô là minh chứng cho những ngày khờ dại nhưng sôi nổi nhiệt thành. Một tuổi trẻ chẳng ngại ngần trộm cây kèn xanh cho cô gái mình yêu. Một tuổi trẻ say khướt trong quán bar, bật điện thoại và chẳng ngại ngần tỏ tình. Một tuổi trẻ ngố đến mức đi cầu mưa để giãi bày nỗi lòng. Giấc mơ ấy ám ảnh Ted. Đến tận lúc cô đính hôn, chàng trai mới sực tỉnh. Nhìn lại mới thấy tóc đã bạc, chân mày đã có nếp nhăn. Một tuổi trẻ với mong ước cưới cô gái hoàn hảo năm nào, đã rời xa anh từ rất lâu.
Một lúc nào đó bạn quay đầu lại, thấy hình như mình đã bỏ quên một cái gì đó, một người gì đó, một hạnh phúc như ánh trăng đêm rằm nào đó đã trôi mãi mãi về phía sau. Những ngày tóc xanh ra đi không ngày trở lại. Mong ước của tuổi trẻ không thể đạt được.
Ôi tuổi trẻ, cho dù có hát đến thiên thu câu "I fell in love with you again" thì nó vẫn cứ trôi.
Để lại chúng ta, với những giấc mộng chẳng thành...